Phần 1: Giới thiệu - Yapping
Đây là một bản di trúc sớm trong trường hợp có bất kì tai nạn nào xảy ra cho tôi và cho người thân của tôi.
Tôi đã viết bài viết này từ rất lâu, nhưng không dám đăng. Tôi viết bài này không phải vì tôi có linh cảm trước về một điều gì đó không hay sắp xảy ra, mà vì nhiều nguyên nhân khác.
Tôi đã nhiều lần được nhắc nhở về việc phải làm gì đó để chuẩn bị cho những sự kiện vô thường, không báo trước xảy tới với bản thân và người thân. Thực ra là tôi đã làm rồi, nhưng chủ yếu là những việc mà tôi chỉ có thể làm một mình mà thôi. Tôi chưa dám làm những việc mà cần có sự chứng kiến của người khác như chia sẻ bản "di trúc" này. Tôi không dám chia sẻ vì tôi sợ. Tôi sợ điềm gở - sợ là chia sẻ xong sẽ có gì xấu xảy ra thật. Ai mà chẳng sợ cái đó, phải không? Tiếp theo là sợ sự lố bịch, sợ mọi người không hiểu, rồi quay lưng ném đá và kì thị.
Nhưng vài ngày nay tôi đã nhìn sự việc theo hướng khác, sau nhiều sự kiện không được vui đã xảy ra với những người thân của tôi. Tôi cần phải chia sẻ bài viết này để giải phóng cho chính tôi, và có thể là bạn nữa, khỏi những sự lo lắng về vô thường.
Bài viết này giống như câu trả lời cho câu hỏi: "Nếu bạn biết ngày mai bạn không còn sống trên đời này nữa, bạn sẽ làm gì hôm nay?".
Mong là bài viết này sẽ có ích cho các bạn.
Điều đầu tiên, trong trường hợp tôi không còn khả năng pháp lý, 1,099,998.28 Bitcoin trong ví lạnh Ledger với mật khẩu là: exceLsior828 được chôn dấu dưới 4m đất ở toạ độ: 14.5575980, 101.5290832, sẽ được chia đều cho gia đình tôi và những người đang là bạn với tôi trên Facebook. 😘
"Sự thật thì vẫn luôn là sự thật, cho dù chẳng ai tin. Còn điều giả dối thì luôn là giả dối, cho dù tất cả đều tin."
- Một Ai Đó -
Đùa chút thôi. Điều đầu tiên tôi muốn chia sẻ, cũng là điều quan trọng nhất, là những ước mơ, khát vọng của tôi.
Ủa từ từ, "di trúc" là phải để lại gì đó, chứ ước mơ là gánh nặng chứ tài sản nỗi gì?
Đúng thế. Tôi biết vậy, những mà tôi làm gì đã có tài sản, vật chất gì mà để lại cho đời. Tôi chỉ có cái quý nhất, là những giá trị mà tôi muốn tạo dựng, những mong mỏi, ước mơ để tôi và những người xung quanh tôi có một tương lai tươi sáng hơn.
Thầy tôi đã nói với tôi rằng, chết không phải là hết. Tất cả những hành động của tôi, những gì tôi đã nói ra, tất cả những ước vọng, suy nghĩ, ý tưởng của tôi sẽ còn tiếp tục được sống tiếp sau khi cơ thể này tan rã. Để rồi một ngày, chúng sẽ lại tập hợp để tôi ra đời. Đó là những di sản trường tồn mà tất cả mọi người đều đang để lại cho đời, cho dù họ có biết hay không biết. Vì thế, tôi muốn chia sẻ lại tất cả những gì tinh túy nhất mà tôi có trong bài viết này.
Tôi đã bước sang tuổi 29 được vài tuần, cùng với những ước mơ đã thành sự thực, những ước mơ không thể thành sự thực và chưa thành sự thực.
Với những ước mơ đã thành sự thực, tôi xin được tỏ lòng biết ơn tới những ước mơ ấy, những người đã cho tôi ước mơ ấy, và biết ơn vũ trụ đã cho tôi được nếm thử trải nghiệm khi giấc mơ của mình thành sự thực. Với những ước mơ không thể thành sự thực, tôi cũng rất biết ơn, vì phần đa là những ước mơ không quá quan trọng, mà có khi là không tốt cho tôi. Với những ước mơ chưa thành sự thực, tôi hi vọng chúng sẽ sớm thành sự thực với sự góp sức của các bạn sau khi đọc chia sẻ này.
Tôi nghĩ là, là con người sống trong thời đại này thì ai cũng phải dành thời gian cho chuyện cơm, áo, gạo, tiền, ai cũng khao khát thành công, địa vị, sự kính trọng, sự thoải mái, những trải nghiệm trong cuộc sống.
Trong công việc, tôi cũng nghĩ là không có ai muốn đánh đổi sức khoẻ thân tâm của mình và của người khác để lấy tiền; và cũng không muốn đánh đổi sức khoẻ của Trái Đất, của Đất Mẹ, để lấy tiền. Tuy nhiên, xuất phát điểm mỗi người mỗi khác, chưa kể những điều kiện cũng không phải lúc nào cũng đủ để tất cả mọi người được làm đúng lương tâm mình. Tôi nghĩ rằng phần lớn chúng ta luôn phải hi sinh một điều gì đó quan trọng trong cuộc sống của mình để đạt được những gì mình thật sự muốn. Một trong những điều mà chúng ta đang phải hi sinh chính là cái thấu hiểu sâu sắc về chính mình và cái nhìn tổng thể về thế giới.
Tất nhiên, khát vọng xây dựng kinh tế vẫn còn đó trong tôi nhưng nó không phải điều đau đáu duy nhất nữa. Biết làm sao. Bố mẹ, xã hội, môi trường đã nhào nặn ra tôi là một người suy nghĩ nhiều, lo lắng nhiều, làm nhiều, viết nhiều. Khoảng gần 1 năm trở lại đây, tôi đã bớt những cái đó lắm rồi. Và tôi có cảm tưởng như mình đang đi về một hướng cân bằng hơn. Vẫn có suy nghĩ, vẫn có lo lắng, nhưng mình biết phải làm gì với những cái suy nghĩ đó để mà có ích cho xã hội.
Hành trình thay đổi đã bắt đầu được vài năm. Bây giờ, tôi có thể tự tin chia sẻ lại về những ước mơ mới của mình. Thay vì mong cầu một điều gì đó trong tương lai, tôi dần chuyển sang những mục tiêu nhỏ hàng ngày, để hôm nào tôi cũng có cái để cố gắng, hôm nào tôi cũng có thể có hạnh phúc, chứ không phải mòn mỏi đợi chờ một hạnh phúc nào đó trong tương lai.
Tích tiểu thành đại - nếu ngày nào tôi cũng đạt được những niềm hành phúc nhỏ, thì chắc chắn tôi sẽ có những hạnh phúc lớn.
Oki, mời bạn dừng lại và thở một lúc rồi đọc tiếp nhé.
---
Phần 2: Những ước mơ
1. Được ngồi yên
Ước mơ đầu tiên của tôi là thi thoảng được ngồi cho yên, hoặc nếu ngày nào cũng được ngồi yên thì tốt quá. Những ai đã vượt qua những bước khó khăn đầu tiên của việc ngồi thiền sẽ hiểu rằng không có cảm giác nào tuyệt vời hơn cảm giác ung dung, tự tại khi được ngồi thật yên.
Vài người bạn nói với tôi rằng, trên đời này không có nhiều người có được cái diễm phúc ấy đâu. Từ kinh nghiệm cá nhân, tôi biết điều đó là đúng. Có phải lúc nào mình cũng có đủ những điều kiện để được ngồi yên đâu. Được ngồi yên cho dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi, 5-10 phút thôi đã là một sự xa xỉ rồi. Được ngồi yên 30 phút, ngồi yên 1 giờ, là chúng ta đã tích cóp được trong tay cả một kho báu quý giá.
Mỗi lần được ngồi yên là một lần cơ thể và tâm trí tôi được thanh lọc từ từ qua ba bước.
Bước đầu tiên là làm chậm lại, lắng lại. Chậm lại là chậm lại những thói quen tiêu thụ độc tố, những sự tiêu thụ gây hại như những thức ăn chứa nhiều hoá chất, dầu mỡ, những hình ảnh, âm thanh bùm chát, gây hưng phấn, kích thích, những suy nghĩ tiêu cực như lo lắng, sợ hãi, giận dữ, những mong cầu giàu sang, những cái lo lắng chung của xã hội, đất nước, thế giới. Ngồi xuống là làm chậm lại, làm bớt những cái đó bên trong mình.
Và dần dần bước thứ hai là dừng lại. Khi đã ngồi được rồi, qua thời gian, sự vững chãi, an ổn sẽ dần thấm vào trong. Thời gian ở đây có 2 nghĩa. Nghĩa đầu tiên là khoảng thời gian đầu của phiên ngồi thiền (đối với tôi là khoảng 3-5 phút phút đầu, có những thời ngồi mà tâm bát nháo quá thì lâu hơn). Nghĩa tiếp theo là sự huân tập qua thời gian, hàng ngày, tháng, năm cũng sẽ dần dần làm chất liệu vững chãi thấm vào trong nhanh hơn.
Khi cơ thể đã dừng, dần có an lạc, thì mọi thứ cũng sẽ dừng: tất cả mọi sự lo lắng, kể cả những ước mơ, đam mê cháy bỏng làm mình quên ăn quên ngủ. Chỉ còn lại hiện hữu: hơi thở của mình, tư thế ngồi, cơ thể, những âm thanh bên tai, những suy nghĩ, ý tưởng khởi lên rồi qua đi, và sự tận hưởng, ôm ấp, chấp nhận.
Và cuối cùng, bước thứ ba, khi tâm đã trong và sáng hơn, tôi nhớ lại nhiều thứ và nhận ra mình may mắn biết nhường nào. Mình biết mình vẫn còn khoẻ mạnh, vẫn có thể hít thở mà không phải vật lộn, vẫn viết được những dòng chữ này, vẫn còn có thể nghe, có thề hiểu, có thể nói. Và tôi muốn chia sẻ cái nhớ ra này với những người xung quanh. Cứ mỗi một lần như vậy là tôi lại cảm thấy mình tràn trề năng lượng.
Ngồi thiền đối với tôi không còn chỉ là ngồi thiền. Ngồi thiền, đối với tôi là cánh cửa để bước vào ngôi đền tâm linh.
Điều này đưa tới ước mơ thứ hai. Ước mơ này ban đầu tôi định để là số một. Nhưng nghĩ lại thì thấy để số hai hợp lý hơn.
2. Bình an cho những người mình yêu thương
Ước mơ thứ hai là được biết, được chứng kiến, được nhìn thấy những người thân của mình: vợ mình, em trai mình, bố mẹ mình, và có thể sau này là các con mình, được sống trong hạnh phúc, bình an, được là chính mình. Ước mơ này có lẽ còn xa xỉ hơn ước mơ đầu tiên, vì tôi có ít quyền kiểm soát nó hơn hẳn. Chuyện ngồi thiền đâu đó tôi còn có thể kiểm soát, luyện tập được, nhưng người thân của tôi thì tôi chịu. Tôi chỉ có thể gây ảnh hưởng lên họ qua những hành động của mình mà thôi.
Tôi biết tôi là một người may mắn vì cho đến giờ tôi vẫn đang được sống trong giấc mơ này.
Tôi đặt giấc mơ này xuống thứ hai để nhắc tới những người thân của tôi rằng, nếu chẳng may người thân của tôi có mất đi, thì trong lúc lâm chung, họ cũng sẽ biết rằng tôi sẽ ổn thôi, và không còn lo cho tôi nữa mà có thể ra đi nhẹ nhõm.
Đó có lẽ là hai ước mơ lớn nhất mà tôi mong đạt được mỗi ngày.
3. Giảm ăn thịt, giảm xả rác
Ước mơ thứ ba, nhỏ thôi, là giảm ăn thịt đi 50% - 70% - 90%, tức là sau cùng, phần lớn thời gian tôi sẽ không tiêu thụ thịt, chỉ tiêu thụ thịt khi đi chơi, đi ăn với bạn bè, gia đình.
Thịt ngon thật đấy, nhưng thực ra nó không tốt cho sức khỏe của tôi và không tốt cho hành tinh cho lắm ở mức độ tiêu thụ như hiện tại. Chúng ta không cần phải nuôi và giết nhiều vật nuôi như vậy. Tôi đã tìm hiểu và đã biết một chế độ ăn chay phần lớn thời gian hoàn toàn đủ dưỡng chất cho tôi.
Những ước mơ cuối cùng là những ước mơ rộng hơn, ít cá nhân hơn mà tôi mong cho tất cả những người khác.
4. Mong mọi người sẽ tìm được ngôi đền tâm linh của mình
Tôi ước mơ mọi người cũng sẽ tìm thấy ngôi đền của mình. Có thể đó không phải là ngồi thiền như tôi, mà có thể là ngồi đọc sách, ngồi nghe nhạc, ngồi chill, có thể là đi dạo, là chạy bộ... Nó có thể là bất cứ thứ gì rất đỗi đơn giản mà lại hoàn hảo, tốt cho mình mà lại không gây hại tới bất kì ai. Ai cũng có quyền được chậm lại và được dừng lại những gì không tốt cho mình, dừng lại những hận thù, oán hờn, dừng lại những lo lắng, sợ hãi để bắt đầu đặt nền móng cho sự thay đổi theo hướng tích cực hơn.
Tôi nghĩ rằng việc chúng ta không biết cách để chậm lại, để nghỉ ngơi đúng cách đang đưa chúng ta về những hướng không được tốt đẹp cho lắm. Tôi nghĩ rằng con người sẽ tiếp tục tồn tại, nhưng sẽ gặp nhiều khó khăn nếu chúng ta không khẩn trương tìm cách nghỉ ngơi đúng nghĩa.
5. Mong cho nhân loại được tiếp tục tồn tại bền vững và hạnh phúc trong hàng triệu năm tiếp theo trên Trái Đất
Tôi ước mơ một ngày Hà Nội và các thành phố, các vùng đang bị ô nhiễm sẽ giảm ô nhiễm và một ngày sẽ hết ô nhiễm. Mong cho lượng khí thải, rác thải không thể tái chế, có hại cho hành tinh sẽ giảm dần về con số không. Tôi mơ một ngày, đứng ở một nơi nào bất kì ở Hà Nội cũng có thể khoan khoái hít một hơi thật sâu, thật đầy lồng ngực mà không phải lo về khói bụi. Đây cũng là ước mơ chung cho đất mẹ được phục hồi.
Tôi mơ con người sẽ tiếp tục có khả năng giao tiếp, phối hợp với nhau cao hơn, thay vì ở quy mô quốc gia thì giờ sẽ có khả năng đặt những sự khác biệt, lợi ích quốc gia, mâu thuẫn quốc gia, chủng tộc, niềm tin, tôn giáo... sang một bên để cùng hành động vì những vấn đề của cả thế giới, ở quy mô toàn thế giới.
6. Niềm vui nho nhỏ
Những điều tôi mong muốn dưới đây cũng không hẳn là ước mơ, mà đơn giản là những đam mê, những niềm vui mà tôi đã từng trải nghiệm và muốn chia sẻ với mọi người được trải nghiệm. Tất cả những điều này chỉ là phụ thôi, chúng không quá quan trọng.
Đầu tiên là niềm vui được sáng tạo: Sáng tạo ra những tác phẩm nghệ thuật: những bài hát, bức vẽ, phim ảnh, cỗ máy, phần mềm... Đối với một số người, nghệ thuật còn là xây dựng một tổ chức, một lối sống, một cộng đồng. Đây là những bông hoa tô điểm cho cuộc đời.
---
Tạm vậy đã ha, hôm sau viêt tiếp ^^